In choosing a few typical cases which illustrate the remarkable mental oversættelse - In choosing a few typical cases which illustrate the remarkable mental Vietnamesisk Sådan siger

In choosing a few typical cases whi

In choosing a few typical cases which illustrate the remarkable mental
qualities of my friend, Sherlock Holmes, I have endeavoured, as far as
possible, to select those which presented the minimum of
sensationalism, while offering a fair field for his talents. It is,
however, unfortunately impossible entirely to separate the sensational
from the criminal, and a chronicler is left in the dilemma that he must
either sacrifice details which are essential to his statement and so
give a false impression of the problem, or he must use matter which
chance, and not choice, has provided him with. With this short preface
I shall turn to my notes of what proved to be a strange, though a
peculiarly terrible, chain of events.

It was a blazing hot day in August. Baker Street was like an oven, and
the glare of the sunlight upon the yellow brickwork of the house across
the road was painful to the eye. It was hard to believe that these
were the same walls which loomed so gloomily through the fogs of
winter. Our blinds were half-drawn, and Holmes lay curled upon the
sofa, reading and re-reading a letter which he had received by the
morning post. For myself, my term of service in India had trained me
to stand heat better than cold, and a thermometer at ninety was no
hardship. But the morning paper was uninteresting. Parliament had
risen. Everybody was out of town, and I yearned for the glades of the
New Forest or the shingle of Southsea. A depleted bank account had
caused me to postpone my holiday, and as to my companion, neither the
country nor the sea presented the slightest attraction to him. He
loved to lie in the very center of five millions of people, with his
filaments stretching out and running through them, responsive to every
little rumour or suspicion of unsolved crime. Appreciation of nature
found no place among his many gifts, and his only change was when he
turned his mind from the evil-doer of the town to track down his
brother of the country.

Finding that Holmes was too absorbed for conversation I had tossed side
the barren paper, and leaning back in my chair I fell into a brown
study. Suddenly my companion's voice broke in upon my thoughts:

"You are right, Watson," said he. "It does seem a most preposterous
way of settling a dispute."

"Most preposterous!" I exclaimed, and then suddenly realizing how he
had echoed the inmost thought of my soul, I sat up in my chair and
stared at him in blank amazement.

"What is this, Holmes?" I cried. "This is beyond anything which I
could have imagined."

He laughed heartily at my perplexity.

"You remember," said he, "that some little time ago when I read you the
passage in one of Poe's sketches in which a close reasoner follows the
unspoken thoughts of his companion, you were inclined to treat the
matter as a mere tour-de-force of the author. On my remarking that I
was constantly in the habit of doing the same thing you expressed
incredulity."

"Oh, no!"

"Perhaps not with your tongue, my dear Watson, but certainly with your
eyebrows. So when I saw you throw down your paper and enter upon a
train of thought, I was very happy to have the opportunity of reading
it off, and eventually of breaking into it, as a proof that I had been
in rapport with you."

But I was still far from satisfied. "In the example which you read to
me," said I, "the reasoner drew his conclusions from the actions of the
man whom he observed. If I remember right, he stumbled over a heap of
stones, looked up at the stars, and so on. But I have been seated
quietly in my chair, and what clues can I have given you?"

"You do yourself an injustice. The features are given to man as the
means by which he shall express his emotions, and yours are faithful
servants."

"Do you mean to say that you read my train of thoughts from my
features?"

"Your features and especially your eyes. Perhaps you cannot yourself
recall how your reverie commenced?"

"No, I cannot."

"Then I will tell you. After throwing down your paper, which was the
action which drew my attention to you, you sat for half a minute with a
vacant expression. Then your eyes fixed themselves upon your newly
framed picture of General Gordon, and I saw by the alteration in your
face that a train of thought had been started. But it did not lead
very far. Your eyes flashed across to the unframed portrait of Henry
Ward Beecher which stands upon the top of your books. Then you glanced
up at the wall, and of course your meaning was obvious. You were
thinking that if the portrait were framed it would just cover that bare
space and correspond with Gordon's picture there."

"You have followed me wonderfully!" I exclaimed.

"So far I could hardly have gone astray. But now your thoughts went
back to Beecher, and you looked hard across as if you were studying the
character in his features. Then your eyes ceased to pucker, but you
continued to look across, and your face was thoughtful. You were
recalling the incidents of Beecher's career. I was well aware that you
could not do this without thinking of the mission which he undertook on
behalf of the North at the time of the Civil War, for I remember your
expressing your passionate indignation at the way in which he was
received by the more turbulent of our people. You felt so strongly
about it that I knew you could not think of Beecher without thinking of
that also. When a moment later I saw your eyes wander away from the
picture, I suspected that your mind had now turned to the Civil War,
and when I observed that your lips set, your eyes sparkled, and your
hands clenched I was positive that you were indeed thinking of the
gallantry which was shown by both sides in that desperate struggle. But
then, again, your face grew sadder, you shook your head. You were
dwelling upon the sadness and horror and useless waste of life. Your
hand stole towards your own old wound and a smile quivered on your
lips, which showed me that the ridiculous side of this method of
settling international questions had forced itself upon your mind. At
this point I agreed with you that it was preposterous and was glad to
find that all my deductions had been correct."

"Absolutely!" said I. "And now that you have explained it, I confess
that I am as amazed as before."

"It was very superficial, my dear Watson, I assure you. I should not
have intruded it upon your attention had you not shown some incredulity
the other day. But I have in my hands here a little problem which may
prove to be more difficult of solution than my small essay in thought
reading. Have you observed in the paper a short paragraph referring to
the remarkable contents of a packet sent through the post to Miss
Cushing, of Cross Street, Croydon?"

"No, I saw nothing."

"Ah! then you must have overlooked it. Just toss it over to me. Here
it is, under the financial column. Perhaps you would be good enough to
read it aloud."

I picked up the paper which he had thrown back to me and read the
paragraph indicated. It was headed, "A Gruesome Packet."

"Miss Susan Cushing, living at Cross Street, Croydon, has been made the
victim of what must be regarded as a peculiarly revolting practical
joke unless some more sinister meaning should prove to be attached to
the incident. At two o'clock yesterday afternoon a small packet,
wrapped in brown paper, was handed in by the postman. A cardboard box
was inside, which was filled with coarse salt. On emptying this, Miss
Cushing was horrified to find two human ears, apparently quite freshly
severed. The box had been sent by parcel post from Belfast upon the
morning before. There is no indication as to the sender, and the
matter is the more mysterious as Miss Cushing, who is a maiden lady of
fifty, has led a most retired life, and has so few acquaintances or
correspondents that it is a rare event for her to receive anything
through the post. Some years ago, however, when she resided at Penge,
she let apartments in her house to three young medical students, whom
she was obliged to get rid of on account of their noisy and irregular
habits. The police are of opinion that this outrage may have been
perpetrated upon Miss Cushing by these youths, who owed her a grudge
and who hoped to frighten her by sending her these relics of the
dissecting-rooms. Some probability is lent to the theory by the fact
that one of these students came from the north of Ireland, and, to the
best of Miss Cushing's belief, from Belfast. In the meantime, the
matter is being actively investigated, Mr. Lestrade, one of the very
smartest of our detective officers, being in charge of the case."

"So much for the Daily Chronicle," said Holmes as I finished reading.
"Now for our friend Lestrade. I had a note from him this morning, in
which he says:

"I think that this case is very much in your line. We have every hope
of clearing the matter up, but we find a little difficulty in getting
anything to work upon. We have, of course, wired to the Belfast
post-office, but a large number of parcels were handed in upon that
day, and they have no means of identifying this particular one, or of
remembering the sender. The box is a half-pound box of honeydew
tobacco and does not help us in any way. The medical student theory
still appears to me to be the most feasible, but if you should have a
few hours to spare I should be very happy to see you out here. I shall
be either at the house or in the police-station all day.

"What say you, Watson? Can you rise superior to the heat and run down
to Croydon with me on the off chance of a case for your annals?"

"I was longing for something to do."

"You shall have it then. Ring for our boots and tell them to order a
cab. I'll be back in a moment when I have changed my dressing-gown and
filled my cigar-case."

A shower of rain fell while we were in the train, and the heat was far
less oppressive in Croydon than in town. Holmes had sent on a wire, so
that Lestrade, as wiry, as dapper, and as ferret
0/5000
Fra: -
Til: -
Resultater (Vietnamesisk) 1: [Kopi]
Kopieret!
Trong việc lựa chọn một số trường hợp điển hình minh họa cho sự đáng chú ý tâm thầnphẩm chất của người bạn của tôi, Sherlock Holmes, tôi đã cố thoát, như xa nhưcó thể, để chọn những người mà trình bày tối thiểusensationalism, trong khi cung cấp một trường công bằng cho tài năng của mình. Đó là,Tuy nhiên, đáng tiếc là không thể hoàn toàn tách biệt các sensationaltừ hình sự, và một nhà sử học còn lại trong tiến thoái lưỡng nan mà ông phảihoặc là chi tiết sự hy sinh đó là cần thiết để tuyên bố của mình và do đócung cấp cho một ấn tượng sai của vấn đề, hoặc ông phải sử dụng vấn đề màcó cơ hội, và không phải là sự lựa chọn, đã cung cấp cho anh ta với. Với lời nói đầu ngắn nàyTôi sẽ lần lượt đến ghi chú của tôi trong những gì chứng minh là một kỳ lạ, mặc dù mộtpeculiarly khủng khiếp, Chuỗi các sự kiện.Đó là một ngày nóng lòng đam mê vào tháng tám. Baker Street đã như lò nướng, vàđộ chói của ánh sáng mặt trời khi brickwork màu vàng của ngôi nhà trên khắpcon đường đã được đau mắt. Nó đã được khó khăn để tin rằng nhữngđã là các bức tường cùng phổ biến như vậy gloomily qua sương củamùa đông. Màn sáo của chúng tôi đã rút ra một nửa, và Holmes lay cong theo cácghế sofa, đọc và đọc lại một bức thư mà ông đã nhận được bởi cácBài viết sáng nay. Đối với bản thân mình, tôi hạn dịch vụ ở Ấn Độ đã huấn luyện tôiđứng nhiệt tốt hơn so với cảm lạnh, và một nhiệt kế lúc chín mươi là khôngkhó khăn. Nhưng buổi sáng giấy được uninteresting. Quốc hội cótăng. Tất cả mọi người đã ra khỏi thị trấn, và tôi tìm cho glades của cácNew Forest hoặc ván lợp Southsea. Đã có tài khoản ngân hàng hếtgây ra cho tôi để trì hoãn kỳ nghỉ của tôi, và để đồng hành của tôi, không phải cácđất nước cũng như trên biển trình bày thu hút nhỏ nhất với anh ta. Ôngyêu để nằm ở rất trung tâm của hàng triệu người, với ông nămsợi kéo dài ra và chạy thông qua họ, phản ứng nhanh để mọiít tin đồn hoặc nghi ngờ về tội phạm chưa được giải quyết. Đánh giá cao của thiên nhiêntìm thấy nơi nào trong số các của mình quà tặng nhiều, và mình thay đổi duy nhất là khi ôngchuyển tâm trí của mình từ evil-doer của thành phố để theo dõi của mìnhAnh trai của đất nước.Tìm Holmes được hấp thu quá cho cuộc trò chuyện, tôi đã có tossed bêngiấy cằn cỗi và nghiêng trở lại vào ghế của tôi, tôi rơi vào một màu nâunghiên cứu. Đột nhiên tiếng nói đồng hành của tôi đã phá vỡ khi suy nghĩ của tôi:"Bạn là đúng, Watson," cho biết ông. "Nó có vẻ nhất lố bịchcách giải quyết tranh chấp.""Đặt lố bịch!" Tôi kêu lên, và sau đó đột nhiên nhận ra như thế nào ôngcó lặp lại ở tận trong sâu trong suy nghĩ của linh hồn của tôi, tôi ngồi ghế của tôi vàstared lúc anh ta trong sự ngạc nhiên để trống."Là gì vậy, Holmes?" Tôi khóc. "Điều này là xa hơn bất cứ điều gì mà tôicó thể tưởng tượng."Ông cười chân thành perplexity của tôi."Bạn hãy nhớ rằng," nói ông, "mà một số ít thời gian trước khi tôi đọc bạn cácCác đoạn văn trong một Poe của phác thảo trong một reasoner đóng sau đó cáckhông nói ra những suy nghĩ của bạn đồng hành của mình, bạn đã nghiêng để điều trị cácvấn đề là chỉ bán tour-de-lực của tác giả. Ngày của tôi vô mà tôiđược liên tục trong thói quen làm cùng một điều bạn thể hiệnincredulity.""Ồ, không có!""Có lẽ không phải với lưỡi của bạn, Watson thân mến của tôi, nhưng chắc chắn với bạnlông mày. Vì vậy, khi tôi thấy bạn ném xuống giấy của bạn và nhập mộtđào tạo của tư tưởng, tôi đã rất vui khi có cơ hội đọc sáchnó tắt, và cuối cùng đã phá vỡ vào nó, như là một bằng chứng tôi đãtrong mối quan hệ với bạn."Nhưng tôi vẫn hài lòng xa. "Trong ví dụ mà bạn đọc đểMe,"nói cho tôi," the reasoner đã vẽ kết luận của mình từ những hành động của cácngười đàn ông mà ông quan sát thấy. Nếu tôi nhớ đúng, ông vấp qua một đốngđá, nhìn những ngôi sao, và vì vậy on. Nhưng tôi đã được ngồilặng lẽ trong ghế của tôi, và những gì mối có thể tôi đã đưa cho bạn?""Bạn làm cho mình một bất công. Các tính năng được trao cho người đàn ông như là cácphương tiện mà ông thì bày tỏ cảm xúc của mình, và bạn đang trung thànhcông chức.""Bạn có nghĩa là để nói rằng bạn đọc của tôi đào tạo của suy nghĩ từ của tôitính năng?""Tính năng của bạn và đặc biệt là đôi mắt của bạn. Có lẽ bạn có thể không cho mình««nhớ lại sự mơ tưởng của bạn bắt đầu như thế nào?»"Không, tôi không thể.""Sau đó tôi sẽ cho bạn biết. Sau khi ném xuống giấy của bạn, đó là cáchành động đó đã thu hút sự chú ý của tôi với bạn, bạn đã ngồi nửa một phút với mộtbiểu hiện bỏ trống. Sau đó, đôi mắt của bạn cố định bản thân khi bạn mớikhung hình ảnh của tướng Gordon, và tôi thấy bởi sự thay đổi trong của bạnkhuôn mặt một tàu của tư tưởng đã được bắt đầu. Nhưng nó đã không dẫnrất xa. Đôi mắt của bạn nhảy qua bức chân dung unframed HenryWard Beecher mà đứng trên đầu trang của cuốn sách của bạn. Sau đó bạn liếc nhìnlên bức tường, và tất nhiên có nghĩa là bạn đã được rõ ràng. Bạn đãsuy nghĩ rằng nếu các gương điển hình đã được đóng khung nó sẽ chỉ bao gồm mà trầnkhông gian và tương ứng với Gordon của hình ảnh đó.""Bạn đã theo tôi tuyệt vời!" Tôi kêu lên."Cho đến nay tôi có thể hầu như đã đi lạc lối. Nhưng bây giờ suy nghĩ của bạn điQuay lại Beecher, và bạn nhìn cứng qua nếu như bạn đã nghiên cứu cácnhân vật trong các tính năng của mình. Sau đó, đôi mắt của bạn ngừng khỉ, nhưng bạntiếp tục nhìn qua, và khuôn mặt của bạn được chu đáo. Bạn đãnhắc lại vụ việc của nghề nghiệp của Beecher. Tôi đã nhận thức rõ rằng bạnkhông thể làm điều này mà không cần suy nghĩ của các nhiệm vụ mà ông đã tiến hành trênthay mặt của miền bắc thời nội chiến, cho tôi nhớ của bạnindignation đam mê của bạn tại cách mà trong đó ông đã thể hiệnnhận được nhiều sóng gió của con người. Bạn cảm thấy mạnh mẽ như vậyvề nó mà tôi biết bạn có thể không nghĩ Beecher mà không suy nghĩ củađó cũng. Khi một chút thời gian sau đó tôi thấy đôi mắt của bạn đi lang thang từ cáchình ảnh, tôi nghi ngờ rằng tâm trí của bạn bây giờ đã chuyển đến cuộc nội chiến,và khi tôi quan sát thấy rằng đôi môi của bạn thiết lập, đôi mắt của bạn sparkled, và của bạntay clenched tôi đã tích cực rằng bạn đã thực sự suy nghĩ của cácdũng được hiển thị bởi cả hai bên trong cuộc đấu tranh tuyệt vọng đó. Nhưngsau đó, một lần nữa, khuôn mặt của bạn phát triển sadder, lắc đầu. Bạn đãnhà ở sau khi nỗi buồn và kinh dị và sự lãng phí vô ích của cuộc sống. Của bạntay lấy trộm đối với vết thương cũ của bạn và một nụ cười quivered ngày của bạnmôi, đã cho thấy tôi rằng phía vô lý của phương pháp nàygiải quyết câu hỏi quốc tế đã buộc bản thân vào tâm trí của bạn. Tạithời điểm này tôi đã đồng ý với bạn rằng nó là lố bịch và vui mừng khiTìm tất cả các khoản khấu trừ của tôi đã được chính xác.""Tuyệt đối!" cho biết I. "và bây giờ mà bạn đã giải thích nó, tôi thú nhậntôi là ngạc nhiên như trước.""Đó là rất hời hợt, Watson thân mến của tôi, tôi đảm bảo với bạn. Tôi nên khôngcó xâm nhập nó sau khi sự chú ý của bạn đã không hiển thị một số incredulityCác ngày khác. Nhưng tôi có trong tay của tôi ở đây một vấn đề nhỏ mà có thểchứng minh là khó khăn hơn giải pháp hơn bài luận nhỏ của tôi trong suy nghĩđọc. Có bạn quan sát thấy trong giấy một đoạn ngắn đề cập đếncác nội dung đáng chú ý của một gói dữ liệu được gửi thông qua bài viết để Hoa hậuCushing, của đường phố, Croydon?""Không, tôi thấy không có gì.""Ah! sau đó bạn phải đã bỏ qua nó. Chỉ cần tung nó lên với tôi. Ở đâyđó là, dưới cột tài chính. Có lẽ bạn sẽ được tốt, đủ đểđọc nó aloud."Tôi nhặt tờ giấy mà ông đã ném trở lại với tôi và đọc cácđoạn chỉ định. Nó đứng đầu, "Một gói tin khủng khiếp.""Hoa hậu Susan Cushing, sống ở đường phố, Croydon, đã được thực hiện cácnạn nhân của những gì phải được coi là một peculiarly revolting thực tếđùa trừ khi một số ý nghĩa xấu xa nên chứng minh phải được đính kèm vàoCác sự cố. Vào lúc 2 giờ chiều hôm qua một gói nhỏ,bọc trong giấy màu nâu, được chuyển vào bởi các người phát thơ. Một hộp các tôngwas inside, which was filled with coarse salt. On emptying this, MissCushing was horrified to find two human ears, apparently quite freshlysevered. The box had been sent by parcel post from Belfast upon themorning before. There is no indication as to the sender, and thematter is the more mysterious as Miss Cushing, who is a maiden lady offifty, has led a most retired life, and has so few acquaintances orcorrespondents that it is a rare event for her to receive anythingthrough the post. Some years ago, however, when she resided at Penge,she let apartments in her house to three young medical students, whomshe was obliged to get rid of on account of their noisy and irregularhabits. The police are of opinion that this outrage may have beenperpetrated upon Miss Cushing by these youths, who owed her a grudgeand who hoped to frighten her by sending her these relics of thedissecting-rooms. Some probability is lent to the theory by the factthat one of these students came from the north of Ireland, and, to thebest of Miss Cushing's belief, from Belfast. In the meantime, thematter is being actively investigated, Mr. Lestrade, one of the verysmartest of our detective officers, being in charge of the case.""So much for the Daily Chronicle," said Holmes as I finished reading."Now for our friend Lestrade. I had a note from him this morning, inwhich he says:"I think that this case is very much in your line. We have every hopeof clearing the matter up, but we find a little difficulty in gettinganything to work upon. We have, of course, wired to the Belfastpost-office, but a large number of parcels were handed in upon thatday, and they have no means of identifying this particular one, or ofremembering the sender. The box is a half-pound box of honeydewtobacco and does not help us in any way. The medical student theorystill appears to me to be the most feasible, but if you should have afew hours to spare I should be very happy to see you out here. I shallbe either at the house or in the police-station all day."What say you, Watson? Can you rise superior to the heat and run downto Croydon with me on the off chance of a case for your annals?""I was longing for something to do.""You shall have it then. Ring for our boots and tell them to order acab. I'll be back in a moment when I have changed my dressing-gown andfilled my cigar-case."A shower of rain fell while we were in the train, and the heat was farless oppressive in Croydon than in town. Holmes had sent on a wire, sothat Lestrade, as wiry, as dapper, and as ferret
bliver oversat, vent venligst..
 
Andre sprog
Oversættelse værktøj support: Afrikaans, Albansk, Amharisk, Arabisk, Armensk, Aserbajdsjansk, Baskisk, Bengali, Bosnisk, Bulgarsk, Burmesisk, Cebuano, Chichewa, Dansk, Engelsk, Esperanto, Estisk, Finsk, Fransk, Frisisk, Galicisk, Georgisk, Græsk, Gujarati, Haitisk kreolsk, Hausa, Hawaiiansk, Hebraisk, Hindi, Hmong, Hviderussisk, Igbo, Indonesisk, Irsk, Islandsk, Italiensk, Japansk, Javanesisk, Jiddisch, Kannada, Kasakhisk, Katalansk, Khmer, Kinesisk, Kinesisk, traditionelt, Kinyarwanda, Kirgisk, Klingon, Koreansk, Korsikansk, Kroatisk, Kurdisk, Laotisk, Latin, Lettisk, Litauisk, Luxembourgsk, Makedonsk, Malagassisk, Malajisk, Malayalam, Maltesisk, Maori, Marathi, Mongolsk, Nederlandsk, Nepalesisk, Norsk, Odia (Oriya), Pashto, Persisk, Polsk, Portugisisk, Punjabi, Registrer sprog, Rumænsk, Russisk, Samoansk, Serbisk, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Skotsk gælisk, Slovakisk, Slovensk, Somalisk, Spansk, Sundanesisk, Svensk, Swahili, Tadsjikisk, Tagalog, Tamil, Tatarisk, Telugu, Thailandsk, Tjekkisk, Turkmensk, Tyrkisk, Tysk, Uighursk, Ukrainsk, Ungarsk, Urdu, Usbekisk, Vietnamesisk, Walisisk, Xhosa, Yoruba, Zulu, Oversættelse af sprog.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: